




Here I stand alone
With this weight upon my heart
And it will not go away
In my head I keep on looking back
Right back to the start
Wondering what it was that made you change
Well I tried
But I had to draw the line
And still this question keeps on spinning in my mind
What if I had never let you go
Would you be the man I used to know
If I\'d stayed
If you\'d tried
If we could only turn back time
But I guess we\'ll never know
Many roads to take
Some to joy
Some to heart-ache
Anyone can lose their way
And if I said that we could turn it back
Right back to the start
Would you take the chance and make the change
Do you think how it would have been sometimes
Do you pray that I\'d never left your side
What if I had never let you go
Would you be the man I used to know
If I\'d stayed
If you\'d tried
If we could only turn back time
But I guess we\'ll never know
If only we could turn the hands of time
If I could take you back would you still be mine
\'Cos I tried
But I had to draw the line
And still this question keep on spinning in my mind
What if I had never let you go
Would you be the man I used to know
What if I had never walked away
\'Cos I still love you more than I can say
If I\'d stayed
If you\'d tried
If we could only turn back time
But I guess we\'ll never know
We\'ll never know
Thơ Nguyễn Phong Việt
Tôi đứng đâu trong cuộc đời này
khi ngày nào dông bão cũng bủa vây
ngày nào tiếng thở dài cũng trở về như những đám mây
ngày nào trái tim cũng hỏi một câu hỏi – bao giờ hết đắng cay?
Tôi đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…
Để đớn đau bắt đầu hành trình của nó
người nhìn thấy yêu thương và chúng ta phải yêu thương theo cách đó
người lặng im và chúng ta phải lặng im như chưa bao giờ biết thở
người bảo quên đi và chúng ta phải quên đi mà không cần hỏi rõ
vì cần quên nghĩa là đã nhớ thêm một lần!
Chúng ta gặp nhau lúc một trong hai người không dám đánh mất bản thân
sự rụt rè của nụ hôn cũng nói lên điều cần nói
một bước chân là một lần đánh đổi
nhưng trái tim vẫn muốn giữ lại những bình yên tránh xa những tình cờ đau nhói
những vô tâm biết làm tình làm tội
của thế giới xung quanh…
Người đã đi con đường bước lên theo bậc thang
có điểm tựa của quãng đời phía trước
tôi đã đi con đường thấp dần không đoán được
bước hụt chân là buông mình chìm xuống
thấy bóng tối cuối đời…
Lẽ ra chúng ta không cần thiết phải cười
cho từng dấu răng biết đâu là nghiệt ngã
mỗi giấc ngủ đều muốn mình chết đi trong thiên hà nào đó xa lạ
không nặng nợ đời ai và cũng không bám víu vào ai mặc cả
sao vẫn không mua được lẻ loi?
Sao vẫn không mua được cuộc đời của chính mình đấy thôi
không mua được những nỗi đau đang nhìn thấy
không mua được những yêu thương mong manh để dành lại
không mua được dù chỉ một lần cho một câu nói
- chúng ta thử sống vì nhau?
Bỏ mặc hết từ mơ ước cho đến niềm đau
đi một chuyến hành trình chẳng cần đích đến
đôi chân trần chạm vào cô đơn của hai con người lãng quên định mệnh
chấp cả những vì sao sáng trên trời mỏi mệt
đã còn sợ gì ngoài kia…
Tôi muốn cảm ơn mình có đứng trong dông bão thì vẫn khóc
như ngày chưa biết yêu bao giờ…
Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…
Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…
Đừng trách
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi…
Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…
Đừng trách
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa…
Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…
Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?
Người ta nói:
Tình yêu đến một lúc nào đó sẽ găp phải những khó khăn
Nếu người ta không thể vượt qua thì tình yêu sẽ trở nên tàn lụi.
A, Người em Yêu!
Chúng ta đang say trong hạnh phúc và bình yên
Nhưng chả phải ai cũng dám cá cược với bản thân mình rằng điều đó sẽ là mãi mãi
A đừng cười e suốt ngày suy nghĩ khờ dại
A này, đó là chuyện bình thường mà biết đâu E và A cũng sẽ trải qua.
Nhưng A, Người e Yêu
Điều đó càng làm E thêm yêu những lúc bên Anh
Buổi chuyện trò ngắn ngủi bên sông chiều nước lặng
Những chuyến viễn du rong ruổi Sài Gòn
và những cơn mưa đêm vắng lặng…
Cả những cái hẹn không quá 5p đầy niềm thương và nỗi nhớ rong đầy!
Anh yêu thương,
Điều đó càng làm E thêm vui những phút giây em thức dậy
nhớ mắt Anh hay nhìn E cười thầm
nhớ bàn tay lớn của A nắm chặt lấy tay E
— [ Khoảnh khắc tim E hiền hòa ]—-
và đương nhiên rồi, nhớ nụ hôn A…
— [ Say đắm ] —
Nhớ lắm, chuyện mình, chuyện vui buồn, chuyện vu vơ
Nhưng chuyện nào cũng có tình yêu e và a ở đó!
A có biết,
Đâu chỉ “nụ cười 1 mình” là thuộc về A
Em cũng cười 1 mình mỗi khi nghĩ về Anh, như thế!
…
Người em yêu,
Trước tình yêu, em và anh đã là những người bạn
Cùng đi qua những mùa mưa trắng xóa tung trời
Hàn huyên kể về những suy nghĩ, ước mơ
Kề về cả những viển vông mà e vẽ nên những ngày không tên mà thú vị
Ngày, tháng, năm… Mình yêu nhau…
Vẫn sẽ kể nhau nghe về những chuyện xưa và chuyện mới mẻ
Cùng lắng nghe , cùng chia sẻ
A nhé, Người em Yêu!
…
Này người Thương!
Có những cô gái hỏi người mình yêu, rằng : E có phải ng A yêu nhất?
Chàng trai mỉm cười gật đầu mà chẳng chút nghĩ suy…
E ko thik a trả lời như vậy đâu
Vì 1 điều, Vị trí ấy phải dành cho gia đình, A nhỉ
Những lời nói màu mè và chẳng nằm gọn ở trái tim
Vẫn khiến ng nghe sợ – hơn là vị ngọt mà nó mang tới.
A à,
Những lời nói yêu thương và dung dị sẽ khiến em vui
Như Ps: ANE, e đọc trong tin nhắn
1 cử chỉ nồng thắm
Như tay ta nắm chặt nhau thênh thang bước trên đường
Cũng đủ làm E thấy vấn vương… E mang theo vào mộng!
E yêu người con trai có trách nhiệm và có ước mơ
Người con trai bình thường không cần cho em là tất cả
Anh ấy sẽ phấn đấu cho tương lai rộng mở
Cho bản thân A, cho gia đình , [ và 1 chút là cho em]
Anh à, cuộc sống chả bao giờ toàn là hoa
Nên A và E phải cùng nhau chia sẻ
A nhớ nhé,
Mỗi khi khó khăn và thấy buồn
Hãy cho E cùng sẻ chia
Vì ta yêu nhau, và người yêu họ làm như thế
Gửi A, Người – Em – Yêu
Những vần thơ mà lòng em muốn ngỏ
Anh biết không, Tình yêu như hoa cỏ
Có chăm sóc mới lớn và nở hoa
Tình yêu chúng ta,
Em ươm trồng bằng những điều, như thế!
Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa
Đường êm quen tên vẫn nhớ
Hẹn mãi như chưa bao giờ
Hẹn nhau thêm nơi phố lớn
Để nghe tim nhau náo động
Sài Gòn mưa trưa. nắng sớm
Tìm cho ra ngôi quán êm
Hẹn nhau ngôi xanh như lá
Hẹn nhau trong nắng mượt mà
Phố của em. của anh
Những bàn tay còn xanh
Ấp vào nhau tìm thêm phút nồng ấm hơi quen
Phố của nhau và em
Giữ tình yêu thật xanh
Giữ tình em thật hiền tháng ngày vẫn trôi yên.